Với tôi, chuyến đi Yên Thuận này có nhiều háo hức. Đây là xã cuối cùng của tỉnh Tuyên Quang mà tôi đến. Cao Đường, một thôn của xã nằm trên đỉnh của dãy núi Cham Chu cao ngất, quanh năm mây phủ. Nơi mà đỉnh của nó có độ cao trên một ngàn mét so với mực nước biển.
Vừa qua, tại Hà Nội, Ủy ban Dân tộc và Bộ Giáo dục và Đào tạo đã tổ chức Hội nghị Tổng kết Chương trình phối hợp công tác giai đoạn 2018-2021 và Ký kết Chương trình phối hợp công tác giai đoạn 2021-2025.
Sáng sớm, hàng trăm hộ dân người dân tộc Gia Rai, tỉnh Gia Lai ra ruộng cắt lúa, họ mang theo cả đồ ăn, thức uống để tranh thủ nấu ăn trưa tại ruộng để chiều gặt tiếp cho kịp vụ thu hoạch.
Với mong muốn mang đến cho độc giả Báo Dân tộc và Phát triển cái nhìn toàn diện về các vấn đề nổi bật liên quan đến vùng đồng bào dân tộc thiểu số và miền núi. Từ ngày 1/11/2021, Báo Dân tộc và Phát triển thực hiện Chương trình Điểm tin, đọc báo hằng tuần. Mời quý vị và các bạn đón xem Chương trình.
Hằng năm, vào thời điểm từ tháng 8 đến tháng 10 âm lịch, rừng dẻ bắt đầu rụng hạt. Trong dòng người hối hả ngược đỉnh Rú Dẻ (xóm Hậu Thành, Tây Thành, Yên Thành, Nghệ An), có không ít những đứa trẻ cũng thoăn thoắt, tay rổ, tay bao tham gia nhặt dẻ để phụ giúp gia đình.
Chiều cuối thu, ngồi lai rai cùng mấy ông bạn già hàng xóm với đĩa mồi nhộng tằm xào hành mỡ mà vợ mới mua ở siêu thị khi sáng, chợt bao nhiêu ký ức ùa về: “Giá như bây giờ nghề nuôi tằm ở Tân An sống lại! Nghĩ mà tiếc thật, thời ấy nuôi tằm, ươm tơ ở làng mình vui quá, cứ y như cổ tích vậy”.
Những năm qua, các buôn làng vùng sâu, vùng xa, vùng biên giới Tây Nguyên ngày càng thay da, đổi thịt. Kết quả đó phải kể đến sự đóng góp không nhỏ của đội ngũ già làng, Người có uy tín - họ là những điểm tựa của bản làng, chung sức, đồng lòng cùng chính quyền địa phương xây dựng buôn làng no ấm, bình yên và ngày phát triển.
Người Mông có câu nói “không có ngọn núi nào cao hơn đầu gối người Mông”, câu nói thể hiện đức tính chịu khó, vượt mọi khó khăn, thử thách, tập quán sinh sống của đồng bào Mông bao đời nay. Câu nói này đúng hơn khi đến với thôn Ngải Thầu Thượng, xã A Lù, huyện Bát Xát (Lào Cai) - bản người Mông nằm ở độ cao trên 2.000m so với mực nước biển (được coi là bản cao nhất Việt Nam).
Đoàn công tác chúng tôi vượt gần 200 km từ TP. Cao Bằng đến hai huyện: Bảo Lạc, Bảo Lâm. Chuyện “xa” - “gần” về cung đường trước đây được mệnh danh là khó, hiểm trở nhất tỉnh giờ đã thay đổi trong thời @ (cách mạng công nghiệp lần thứ tư).
Không ngoa nếu nói rằng những phiên chợ ở vùng cao giống như “bảo tàng sống” về đất và người nơi ấy. Có dịp đến với Mèo Vạc trên miền cao nguyên đá Hà Giang, hầu hết du khách không thể bỏ qua chợ phiên độc đáo, họp vào chủ nhật hằng tuần giữa thị trấn trung tâm huyện.
Về mảnh đất ngã ba biên giới Mường Nhé (Điện Biên) hôm nay không còn cảnh nghèo đói, lạc hậu, thay vào đó là những bản làng ấm no hiện hữu. Qua đó, khẳng định chủ trương, chính sách đầu tư đúng đắn của Đảng, Nhà nước và sự nỗ lực vươn lên của đồng bào nơi đây.
Đăk Plô trời về đêm mưa và lạnh. Gió thổi từ các cánh rừng về đập vào vách gỗ căn nhà bếp của Đồn Biên phòng Đăk Blô ù ù. Núi Nồi Cơm rõ mồn một đứng sừng sững trong giông, sét, mưa, gió như biểu tượng cho sự kiên cường của những người con nơi đây. Đêm sơn cước ngắn hơn bởi những câu chuyện đan xen không đầu, không cuối của các chiến sĩ Biên phòng nơi cổng trời.
Theo vòng quay của tạo hóa, mỗi năm vào thời điểm này con nước lũ lại về với đồng bằng châu thổ. Năm nay, mùa nước nổi đến muộn hơn so với mọi năm, nhưng cũng tạo nên hình ảnh nhộn nhịp của hoạt động đánh bắt thủy sản trên sông, trên đồng sau khi các địa phương đã nới lỏng giãn cách xã hội.
Bản Mường Piệt, xã Thông Thụ, huyện Quế Phong (Nghệ An) có hơn 10 km đường biên giới với nước bạn Lào. Dân bản hai bên từng có va chạm, xích mích, nhất là tệ phạt vạ khi trâu bò phá hoại hoa màu… Già làng Lương Minh Hồng đã lặn lội vượt rừng, bàn bạc kết nghĩa anh em. Từ khi hai bản Mường Piệt và bản Tẩu, huyện Sầm Tớ, tỉnh Hủa Phăn (Lào) kết nghĩa, tình đoàn kết của người dân hai bản thêm thắt chặt, đường biên giới chung của hai nước cũng được bảo vệ tốt hơn.
Đó là khẳng định của Bộ trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc Hầu A Lềnh tại Hội nghị Tổng kết Chương trình phối hợp công tác giai đoạn 2013-2020 và triển khai Chương trình phối hợp công tác công tác giai đoạn 2021-2025 giữa Ủy ban Dân tộc và Trung ương Hội Nông dân Việt Nam diễn ra chiều ngày 13/10/2021, tại Hà Nội.
Ngày 13/10 tại Hà Nội, Uỷ ban Dân tộc đã ký thỏa thuận hợp tác với Tập đoàn FPT về chuyển đổi số và ứng dụng công nghệ thông tin giai đoạn 2021-2026.
Khi bưng bát cơm dẻo thơm, bà con đồng bào Chứt, Bru Vân Kiều… dọc tuyến biên giới Việt - Lào ở tỉnh Quảng Bình lại rưng rưng, nhớ đến những người lính Biên phòng. Các anh đã đào đất, đắp đập, cầm tay chỉ cho đồng bào trồng lúa nước. Từ bỡ ngỡ với cây lúa dưới xuôi, đến nay người Chứt, Bru Vân Kiều trên ngàn đã biết ủ giống, gieo trồng, chăm sóc cây lúa để có những mùa vàng bội thu trên đỉnh Trường Sơn.
Loài sâm này còn có tên gọi rất mỹ miều “thất diệp nhất chi hoa”, nhưng tôi vẫn thích cách gọi dân giã của đồng bào Mông ở xã Tây Sơn, huyện Kỳ Sơn, Nghệ An: “bảy lá một hoa”.
“Ông không tiếc chi mô, nếu tiếc thì đã không hiến đất. Nhà nước làm kè chống sạt lở, người dân được hưởng lợi chung, tại sao mình phải tiếc…”. Đó là lời ông Nguyễn Xuân Lâm ở khối 2, thị trấn Tân Lạc, huyện Quỳ Châu (Nghệ An). Không riêng gì ông Lâm, mà hỏi bất kỳ ai ở đây, họ cũng đều vui vẻ trả lời: Hiến đất để được lợi chung!
Đà Lạt vào tháng 10 không chỉ gây thương nhớ bởi mùa hoa dã quỳ mà mùa cỏ hồng Đuôi chồn cũng làm nơi đây trở nên rực rỡ hơn.