Nghệ nhân Phú Văn Lương vừa vinh dự được Nhà nước trao tặng danh hiệu Nghệ nhân Ưu tú. Đây là phần thưởng cao quý động viên ông tiếp tục gìn giữ và phát huy di sản văn hóa phi vật thể của dân tộc, tận tâm chăm lo truyền dạy trống Ghi năng cho thanh thiếu niên địa phương.
Từng bước lên sân khấu biểu diễn từ năm 14 tuổi, đến nay, Néang Kunh Thia (dân tộc Khmer) được đánh giá là một nữ nghệ nhân đa tài, vừa biên đạo, dàn dựng, vừa biểu diễn nhiều loại hình nghệ thuật sân khấu dân gian truyền thống đặc sắc của dân tộc Khmer - Nam bộ.
Trong dịp Festival Văn hóa tơ lụa, thổ cẩm Việt Nam-thế giới lần thứ V (năm 2019) diễn ra từ tháng 8, tại TP. Hội An (Quảng Nam), chúng tôi có dịp chiêm ngưỡng bàn tay vàng của thổ cẩm Việt Nam-Nghệ nhân Thuận Thị Trụ (70 tuổi) trình diễn dệt thổ cẩm và múa Chămpa.
Là người con dân tộc Thái, ở bản Liếng, xã Noong Luống, huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên, nghệ nhân Tòng Văn Hân rất am hiểu văn hóa của dân tộc. Niềm say mê nghiên cứu đã giúp ông có nhiều công trình văn hóa dân gian dân tộc Thái được xuất bản thành sách, tạo dấu ấn lớn trong lĩnh vực nghiên cứu văn hóa dân tộc.
Về vùng đất Đông Hồ, huyện Yên Bình, tỉnh Yên Bái, đồng bào Tày nơi đây ai cũng biết nghệ nhân Hoàng Tương Lai, người am hiểu và hát được nhiều làn điệu dân ca dân tộc mình.
Ông Lại Phú Thạch ở thôn Trung Nha, phường Nghĩa Đô, quận Cầu Giấy, TP. Hà Nội, là người duy nhất trong dòng họ Lại giữ công thức làm giấy sắc phong. Đến nay đã ngoài 60 tuổi, người nghệ nhân già vẫn đau đáu nỗi lo nghề truyền thống hơn 600 năm của dòng họ sẽ bị thất truyền khi không còn ai tiếp nối ông để giữ nghề.
Từ ý thức giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc, những năm qua, các nghệ nhân ở huyện Vĩnh Thạnh (Bình Định) đã chú trọng kết hợp việc biểu diễn với việc truyền dạy cho lớp trẻ nhằm duy trì, phát triển đội ngũ kế cận. Đây chính là phương thức hiệu quả để khơi dậy tình yêu văn hóa truyền thống và trao truyền trách nhiệm giữ gìn vốn quý của cha ông cho thế hệ trẻ.
Người Pà Thẻn định cư lâu đời và sinh sống nhiều nhất ở các xã Tân Trịnh, Tân Bắc của huyện Quang Bình, tỉnh Hà Giang. Cũng như các DTTS khác, trang phục người Pà Thẻn có những nét đặc trưng về kiểu dáng, màu sắc, chất liệu.
Về Gia Lai hỏi tên nghệ nhân Rơ Châm H’Mút, hầu như ai cũng biết. Bởi ông không chỉ là người đánh cồng chiêng lão luyện, chỉnh chiêng rất giỏi mà còn chế tác được nhiều loại nhạc cụ dân tộc Jrai độc đáo. Mong ước của ông hiện nay là truyền dạy những giá trị văn hóa cồng chiêng cho các thế hệ con cháu…
Đã có thời điểm gặp những biến cố trong cuộc đời khiến ông Trần Biểu (83 tuổi, xã Phổ An, huyện Đức Phổ, tỉnh Quảng Ngãi) tạm xa nghề hát sắc bùa. Nhưng niềm đam mê cùng nỗi lo nguy cơ mai một dần những bài hát sắc bùa, khiến ông Biểu lại tiếp tục gắn bó với loại hình nghệ thuật dân gian này.
Nghệ nhân Ma Tiến Thậm (70 tuổi) ở thôn Thẩm Thia, xã Thanh Định, huyện Định Hóa, tỉnh Thái Nguyên tìm đến với “nghiệp” chế tác đàn tính khi đã ngoài 60 tuổi.
Trong khuôn khổ Ngày hội Văn hóa, Thể thao và Du lịch các dân tộc vùng Đông Bắc lần thứ X diễn ra tại tỉnh Vĩnh Phúc vừa qua, chúng tôi có dịp gặp nghệ nhân Trạc Thị Ngọn dân tộc Cao Lan, bản Khe Nghè, xã Lục Sơn, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang. Dù đã 80 tuổi nhưng với tình yêu của bà dành cho nghề dệt thổ cẩm đang thắp sáng niềm tin cho thế hệ trẻ tiếp nối nghề truyền thống.
Mấy mươi năm qua, nghệ nhân Ksor Siơh (làng Kly Phun, thị trấn Nhơn Hòa, huyện Chư Pưh, Gia Lai) vẫn giữ nguyên vẹn tình yêu như máu thịt đối với cồng chiêng của dân tộc mình. Thời niên thiếu của ông là những đêm bập bùng cùng lửa, say mê cùng nhịp ching chiêng và chuếnh choáng với men rượu cần. Những đêm hội ấy kéo ông gần hơn với cồng chiêng, với văn hóa tộc người mình, với niềm say mê không gì cưỡng nổi.
Trong nhịp sống hối hả của cuộc sống hiện đại, nhiều giá trị văn hóa cổ truyền đã dần bị mai một bản sắc. Rất may, vẫn còn đó những nghệ nhân, già làng tâm huyết níu giữ những giá trị văn hóa còn lại của cha ông.
Từ cao nguyên Đà Lạt, tôi hạ sơn, vượt rừng đến với vùng sâu chiến khu Anh Dũng xưa. Dừng chân tại palay (làng) của người Raglai ở vùng đất Ma Nới, Ninh Sơn (Ninh Thuận) khi không gian sơn cước đã sẫm màn sương chiều.
Đã có lúc, những biến cố về vật chất lẫn tinh thần liên tục ập đến khiến Nghệ nhân Ưu tú Trần Rí (sinh năm 1946, thôn Bình Trung 1, xã Vạn Bình, huyện Vạn Ninh, Khánh Hòa) băn khoăn: hay bỏ nghiệp hát nhạc truyền thống, hát Bài Chòi để rẽ sang hướng khác? Nhưng rồi ngừng hát một ngày, lòng ông lại bứt rứt không yên bởi niềm đam mê đã ngấm vào máu từ thuở thiếu thời. Dành trọn đời để truyền dạy, biểu diễn, phát huy, gìn giữ môn nghệ thuật bình dân đặc biệt này nên ông được tỉnh Khánh Hòa đánh giá là “báu vật sống của Bài Chòi”.
Nghệ nhân Cill Mup Ha Bông, người Cil (thuộc dân tộc Cơ-ho) ở thôn Bnơ C, xã Lát, Lạc Dương, Lâm Đồng và nhiều nghệ nhân nức tiếng ở Lâm Đồng tâm tình rằng, nghề thổ cẩm trong thời kỳ hội nhập cũng cần có những nét sáng tạo mới để đáp ứng thị hiếu của khách hàng nhưng tuyệt đối không đánh mất nét đặc trưng của sản phẩm.
Là giảng viên bộ môn Then của Trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật Việt Bắc, nghệ nhân Nguyễn Xuân Bách có điều kiện và tâm huyết gắn bó cuộc đời mình với sự nghiệp gìn giữ và bảo tồn nghệ thuật hát Then của các dân tộc Tày-Nùng vùng miền núi phía Bắc.
Ở tuổi 78, cái tuổi “gần đất xa trời” nhưng ông Kôn Hưm (sinh năm 1940), trú tại bản Tà Rụt 2, xã Tà Rụt, huyện Đakrông, tỉnh Quảng Trị vẫn miệt mài sưu tầm và chế tác các loại nhạc cụ dân tộc, góp phần gìn giữ và phát huy giá trị văn hóa dân tộc Pa cô (nhóm địa phương của dân tộc Tà-ôi) cho các thế hệ tương lai.
Hàng nghìn nghệ nhân đang ngày đêm âm thầm bảo tồn giá trị văn hóa truyền thống các dân tộc. Theo thống kê của Hội Văn nghệ Dân gian Việt Nam, hơn 75,3% nghệ nhân đang ở tuổi “xưa nay hiếm”. Có những nghệ nhân một đời cống hiến đã về với tổ tiên khi chưa nhận được sự tri ân của nghề.